Cả Lú đốt lò - Dân Làm Báo

Cả Lú đốt lò

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Qua vụ “đầu thú” thành công rực rỡ mùa hè Trịnh Xuân Thanh, báo đài lề đảng khắp nơi đang lên cơn tơi bời, hồ hởi hả hê háo hức... Gọi túm là “bức xúc” - về quyết tâm chống tham nhũng phen này của bác Tổng Bí thư. 

Như thế là bác Cả Lú nhà ta đã “đổi mới tư duy”, “không đổi mới là chết”; nói một cách khác là, bác cả nhà ta tự biên tự diễn tự biến tự bươn ra được khỏi cái lú của mình, để dứt khoái với lối làm ăn cũ dở dở ương ương, vừa làm vừa sợ mà chính bác Cả tự thú đàng hoàng (chứ không phải bị bắt cóc): “Đánh chuột nhưng không được vở bình” hay “Chống tham nhũng là ta tự đánh ta”.

Vì thái độ ương ương dở dở ấy của bác cả mà bọn tham nhũng, thay vì bị chống đối, lại được chống đỡ cho đứng vững, đứng chắc, đứng mạnh hơn. Để nay dân chúng chịu hết nổi, “nô lệ vùng lên”, có nơi xơi cả Công An, bắt cả lô nhốt trong làng làm con tin ngay giữa Thủ đô Hà Nội (Vụ cướp đất dân Đồng Tâm).

Tuy không được lá phiếu nào của dân tự do bầu lên, nhưng là người thừa kế của “cha già DT”, Bác Cả luôn sống và làm theo lời dạy của tiền “bá” (tức “bác” trước, bác “cha già DT”).

Nhưng có một điều quan trọng “tiền bá” dạy song chẳng may do bị lú, bác Cả quên tỏng mất bấy lâu nay, ấy là: “Những người trong công sở đều có nhiều, hoặc ít quyền hành. Nếu không giữ đúng, Cần, Kiệm, Liêm, Chính thì dễ trở nên hủ bại, biến thành sâu mọt của dân” (1).

Nhưng, “nhờ ơn Bác, ơn Đảng”, những người trong công sở đều có nhiều quyền hành toàn là hậu duệ chân truyền của Bác nay đã biến thành sâu mọt của dân; chẳng những một, hai, ba, bốn, năm con sâu, mà cả một bầy sâu như chú Trương Tấn Sang “đầu thú” khi còn ngồi trên ghế Chủ tịch Nước CHXHCNCC: Bầy sâu tham nhũng bò lổn ngổn khắp nơi; không trừ lộ mô (chỗ nào); nó còn cả gan bò từ trong bụng bác Cả Lú bò ra; con sâu này nghe đâu nặng tới 50 cân vàng ròng “Ma-dze in” Formosa/ China), khiến bác nhột quá, liên nhớ lại một lời khác cũng do “tiền bá” dạy,

“Nếu chính phủ làm hại dân thì dân có quyền đuổi chính phủ” (2), Mừng quá, Bác Cả liền áp dụng lời bác Hồ trên đây một cách tài tình và sáng tạo, rồi vui hơn cả Newton với quả táo, bác ta bỏ cả đánh răng súc miệng, la lên: “Nếu cả lò làm hại dân thì dân có quyền đốt cả lò”.

Bác Lú nói là làm liền. Thế là, “Cái lò đã nóng lên rồi thì củi tươi vào đây cũng phải cháy. Củi khô, củi vừa vừa cháy trước, rồi cả lò nóng lên, tất cả các cơ quan vào cuộc, có ai đứng ngoài đâu. Và không thể đứng ngoài được. Cá nhân nào muốn không làm cũng không thể được, thế mới là thành công” (3).

Bắt chước Thơ “tiền bá” chúc Tết dân Huế năm Mậu Thân, 1968, bác Cả lên đài ngâm, theo giọng con cò (đói) lả:

Phen này khác hẳn mấy phen qua,
Đánh chuột, không còn sợ bể bình.
Toàn Đảng thi đua gom sạch củi,
Đốt lên! Toàn cháy cả lò ta. 
……………………………

Và sau này, khi mở đọc lại “kho thơ” của Cụ Tú Xương Tiên sinh, Bá tước Đờ Ba-le bắt gặp một bài thơ lạ mà quen bị “bắt cóc” về “đầu thú” cố Thí sĩ thiên tài làng Vị Xuyên, như sau:

“Lẳng lặng mà xem Lú đốt lò:
Khô, vừa, đốt trước; đốt tươi sau.
Phen này ông quyết đi “bắt” củi,
Ông đốt cho xem chết cả lò.”

*

Ghi chú:




16.08.2017



Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo